Tôi có một câu chuyện muốn kể, về một con người, đã trở thành leader tuổi 23, chưa phải gọi là một người thành công nhưng có lẽ tôi muốn tự sự cuộc đời mình lên website
Tôi hiện là chủ của blog vnkythuat.com, tôi sinh ra và lớn lên tại Gò Công , Tiền Giang, với một cuộc sống từ nhỏ khó khăn, cha mẹ tôi làm lụng cực kỳ vất vả để có tiền, do gia đình tôi nghèo khó không đủ ăn đủ mặt nên mọi người xung quanh xem thường, tôi thực sự có rất nhiều chuyện buồn từ những người thân, mẹ tôi có lẽ là phụ nữ mạnh mẽ nhất đất nước này, bà đã làm lụng vất vả để tôi có thể ăn học, và thật sự may thay tôi cũng là một đứa con ham học. Từ nhỏ tôi mẹ tôi đã dạy dỗ tôi phải cố gắng học, chỉ có học mới thay đổi được cuộc sống khốn khó của gia đình mình, và tôi đã biết suy nghĩ những điều đó từ khi tôi còn nhỏ tôi
Khi tôi học cấp 1 tôi thực sự là một đứa được gọi là khá dốt và được liệt vào danh sách học sinh cá biệt, trong khi đó bạn bè tôi lại là một trong những thành viên ưu tú và giành những danh hiệu học sinh giỏi, và lúc đó, thực sự tôi rất mơ ước được điều đó nhưng may mắn chưa đến với tôi, rồi những cố gắng của tôi cũng được đền đáp khi tôi học lớp 5 tôi cũng đạt được học sinh xuất sắc với hạng 4 trong tay. Đến lúc đó, trong đầu óc tôi lóe sáng tôi thực sự không phải là một đứa ngu ngốc như lời Cô tư tôi đã nói ( ngày xưa Cô tư tôi dạy học, bà cô này của tôi lun chê tôi ngu ngốc hơn những đứa bạn cùng lứa, đó là một điều làm tôi trở nên tự ti về mình, tôi thực sự không bao giờ đám ra ngoài chơi với tụi bạn cùng lứa, vì tôi tự ti mình học ngu người ta học giỏi, tôi nghĩ đó cũng là một cách dạy con của bạn, hãy để nó chứng minh rằng nó giỏi thì sau này nó mới phát huy hết bản năng của nó ) .
Tôi đang kể đến đâu rồi nhỉ , à tôi không phải một đưa ngu ngốc, khi tôi nhân ra điều đó, nó đã làm thay đổi cuộc sống hiện tại của tôi, tôi bắt đầu học học và học, lớp 6 7 8 9 10 11 12 đều đạt học sinh giỏi, thì lúc đó tôi nhìn lại bạn bè của mình toàn học trường kém ở nơi thôi sống, còn tôi thì đậu vào một trường Chuyên , có lẽ ba mẹ tôi rất hảnh diện về tôi, rồi mọi người xung quanh cũng nhìn tôi về một con mắt khác, và tôi nghĩ, phải thành công và giàu có thì mọi người mới xem trọng mình
Tôi còn nhớ lúc tôi còn nhỏ, chẳng ai xem trọng mình, khi gia đình tôi quá túng thiếu, mẹ tôi chỉ làm 1 ngày được 15 ngàn, ba tôi thì lâu lâu mới làm ra một số tiền nho nhỏ với số tiền như vậy thì mẹ tôi chẳng thể nuôi cả gia đình, nên mẹ tôi phải lên Sài Gòn để nấu cơm cho một công ty của Cô úc tôi, để gửi tiền về nuôi gia đình, tôi thì ở nhà bữa thì có cơm ăn, bữa thì phải đi ăn ké nhà cô cậu chú bác, thì trong gia đình tôi có một người cậu, người ấy cực kỳ kiết lỵ và luôn cho tôi ăn cơm chan canh rau, tôi cảm thấy rằng cuộc đời này mà không có tiền thì người ta chẳng xem mình là người hay gì đâu, và đó cũng là câu chuyện tôi nhớ đời mãi và thúc đẩy tôi có gắng học hành cho tốt.
Và cuối cùng tôi cũng học kết thúc lớp 12 và thời khắc chọn trường thi Đại Học cũng đến, tôi thực sự cảm thấy hối tiếc khi lựa chọn trường thi, lúc đó thì chẳng có ai hướng dẫn tôi ngành nào sẽ dễ kiếm việc làm, ngành nào tốt cho đam mê, ngành nào ngành nào, và tôi cũng chọn đại một trường thi cho rồi và tôi chọn Ngành công nghệ máy bay tại trường Đại Học Bách Khoa Hồ Chí Minh, và ngày thi đại học cũng đến, tôi cùng ba tôi xăng gói lên đường thi, và tôi nhận ra con người chẳng thể nào bước qua được số phận ông trời đưa ra, tôi học cực kỳ giỏi nhưng vào thì đại học thì chẳng biết thế nào tôi lại thì điểm số thấp hơn ngành tôi lựa chọn 0.5 điểm. Ôi rớt đại học rồi, nhưng với điểm số của tôi thì tôi có thể đậu nhiều trường Đại Học khác nhau
Rồi tôi cũng lựa chọn nguyện vọng 2 của mình, sau khi đắn do suy nghĩ nhiều tôi quyết định chọn ngành Kỹ Thuật Công Nghiệp của Đại Học Sư Phạm Kỹ Thuật HCM và ngành Điện Công Nghiệp của Trường Đại Học Giao Thông Vận Tải , cuối cùng thì tôi đậu nguyện vọng 2 cả 2 trường, và tôi quyết định chọn đại một trường để học, tôi chọn Kỹ Thuật Công Nghiệp của Đại Học Sư Phạm Kỹ Thuật
Tôi bắt đầu cuộc sống sinh viên 4 năm tại trường đồng hành với Ngành này, tôi nghĩ đó là ông trời đưa đẩy, tôi chẳng biết ngành này thuộc khoa nào ra trường làm gì rồi tôi cũng khăn gói vào học
Tôi phát hiện ra ngành này khá nhàm chán, nhưng vì đã chọn thì cố gắng học, tôi đã đạt được những phần học bổng của trường và hoc thì học thôi, chẳng biết ra trường làm gì và được gì, tôi cũng suy nghĩ nhiều, mẹ mình cực khổ nuôi mình ăn học mà mình đi học một ngành mà không ai tuyển dụng, ra trường làm gì đây, mẹ mình sẽ buồn mình nhiều
Và một ngày tươi sáng cũng đến, Ngành kỹ thuật công nghiệp thuộc khoa Cơ Khí Chế Tạo Máy thực sự là một ngành học bá đạo nhất Việt Nam này, những môn học của nó thực sự ứng dụng cao trong xã hội hiện nay, với những môn học,và tôi cũng trở thành KỸ SƯ CƠ KHÍ. Ra trường tôi cảm thấy mình tự tin rất nhiều, tôi thực sự cảm ơn trường đã có ngành học như thế này , nhưng môn học trong ngành này giúp bạn có thể vừa làm cơ khí vừa quản lý được
Vào tháng 5 năm đó, mẹ tôi nói với tôi là tại sao bạn bè con mẹ thấy đi làm hết rồi mà con còn học, ra trường có làm được gì không ?. Tôi nghe mẹ tôi nói vậy thì tôi nghĩ trong bụng bạn bè con học trung cấp cao đẳng nên tụi nó có việc, với lại tụi nó lương thấp, con sẽ cố gắng kiếm công việc lương cao mẹ à , các bạn đọc đến đây có lẽ bạn sẽ nghĩ tôi là một người ngông cuồng , sẽ không bao giờ kiếm được việc gì đâu, tôi cũng từng đọc nhiều bài báo khuyên chúng ta nên làm từ những công việc nhỏ đến việc lớn thì mới thành công được, tôi thực sự biết điều đó, nhưng tôi nghĩ là bạn cần có một mục đích cho bản thân mình, bởi vì bạn cứ nghĩ thôi lương 4 5 triệu đã đủ rồi thì có lẽ bạn sẽ mãi không thành công đâu
Tôi bắt đầu viết CV rồi nọp đơn vào một công ty Giày Samho Việt Nam khi tôi chỉ có bảng điểm, tôi cũng không ngờ rằng công ty đó gọi tôi phỏng vấn , tôi cũng lo lắng lắm, lần đầu làm chuyện ấy thực sự rất hồi họp, và rồi tôi cũng chạy đến công ty phỏng vấn, phỏng vấn cũng 2 -3 vòng, đến vòng cuối thì vào đến phòng thiết kế, tôi chẳng biết gì về phần mềm thiết kế tại công ty giày, đó là phần mềm rhinoceros, tôi cứ nghĩ rằng tôi rớt rồi không thể nào đậu được đâu vì người ta test tôi chỉ ngồi nhìn màn hình vì phần mềm này khá lạ đối với sinh viên chúng tôi
Tôi bắt đầu về với việc hàng ngày là làm đồ án tốt nghiệp, rồi bỗng có một số điện thoại gọi tôi, và tôi đã đầu ngày lần phỏng vấn đầu tiên, và tôi nghĩ trong đầu, đây là cơ hội có nên bỏ lỡ hay không, tôi bắt đầu sách đích lên đi làm, những moi trường làm việc mới tanh, tôi thực sự bỡ ngỡ , tôi nhận ra một điều cuộc sống không như là mơ, công ty thực sự khắc nghiệt, khi tôi vào làm việc chẳng ai dạy tôi gì cả, tôi cũng cố gắng làm việc tại đó được 5 tháng và đi xin việc ở nhiều công ty
Có lẽ đây là thời gian khó khăn nhất của tôi, tôi xin việc hâu hết các công ty đều từ chối tôi chẳng hiểu tại sao vì lý đó gì.
Đến một ngày tôi cũng được nhận tại một công ty , cho tôi được bảo mật tên công ty này nhé, tôi thực sự là một người đó năng lực đủ tài giỏi để có thể làm việc tại đây, nhưng khi vào làm việc, hình như mọi người đều ganh gét với tôi, ở đây tôi thiết kế trên phần mềm Solidworks 3D, và công việc của tôi ở công ty này được 9 ngày, tôi bị đuổi việc, và tôi chẳng biết lý do tại sao, trong khi công việc tôi đều hoàn thành tốt, nhưng thực sự tôi cũng chẳng muốn làm việc ở đây, sau đây tôi sẽ kể những lý do mà tôi cũng cảm thấy chán nản khi nào làm việc tại đây
+ Công ty không cho nghỉ ngơi, có nghĩa là hầu hết 8 tiếng bạn phải ngồi vẽ vẽ và vẽ
+ Khi bạn về đúng 5h chiều thì Leader sẽ nói nặng nói nhẹ bạn ” Đúng 5 h là tắt máy về hả, không nán lại một chút được hả ” và tôi nán lại, bữa nào cũng 5h40 mới được ra
+ Buổi sáng khi bạn vào thì không được mở máy tính, phải để leader mở máy tính, mà mình thực sự cảm thấy bực khi đúng 8h mà không thấy leader mở máy cho mình phải lên nhờ vả mở máy tính cho mình, mà phải yêu cầu nhiều lần mới mở, công việc thì không giao, phải lên xin mới giao.
+ Còn rất nhiều chuyện uất ức, giống như sinh viên mới ra trường thì bị ăn hiếp vậy, và cuối cùng tôi cũng bị đuổi việc tại đây
Tôi bắt đầu thất nghiệp , và tiếp tục viết CV xin việc, với một CV hoàn chỉnh, với những thành tích tốt, tôi cũng được rất nhiều công ty gọi phỏng vấn, nhưng hầu hết các công ty tôi yêu câu lương 7tr thì đều trề mỏ và không nhận. Niềm tin lương cao của tôi đã bị mất sách
Và đây là công ty cuối cùng mà tôi apply vào, khi vào công ty , tôi yêu cầu đại mức lương 8tr , không ngờ cty này lại nhận tôi vào làm việc, tôi cảm thấy hạnh phúc vì đây là mức lương mơ ước của tôi, nằm mơ cũng không thấy, không ngờ yêu cầu cao đại mà cũng đậu , còn yêu cầu thấp thì không bao giờ đậu
Tôi bắt đầu làm việc tại đây với một sếp cực kỳ tử tế, ông ta biết các nhìn bản chất con người giỏi hay giở, và tôi bắt đầu thể hiện những khả năng của mình, tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc khi làm việc ở đây, ngày qua ngày rồi ngày này cũng đến, tôi đã vượt qua rất nhiều người ở đó để trở thành leader tuổi 23
23 tuổi có lẽ đây là tuổi quá nhỏ để trở thành một leader, và chẳng ai tin được một thằng nhóc chưa dứt sữa lại trở thành một leader của một công ty, và cuộc sống leader cũng có nhiều khó khăn bước đầu nhưng bây giờ thực sự đã yên ổn, tạo được niềm tin, tạo được sự trung thành
Cảm ơn mẹ tôi đã nuôi tôi cho tôi ăn học , cảm ơn ngành Kỹ Thuật Công Nghiệp đã cho tôi nhiều kiến thức quý báu.
Tôi nghĩ bài viết này không có nhiều ý nghĩa, nhưng nó chưa đựng cuộc sống của tôi, bạn phải không từ bỏ thì bạn sẽ thành công, có gắng thể hiện hết bản năng của mình, nơi này không nhìn ra được tiềm năng của bạn thì người nơi khác sẽ nhìn ra tài năng của bạn. Bạn không nên tự ti đưa mình vào vưc sâu mà phải cố leo lên vươn tới một ngày mới bạn nhé
Cập nhật lúc 21:05 – 24/03/2018